Truyện Sex Tuổi 23
Không tìm được bạn gái, khát khao hiểu hai chữ “hạnh phúc” của tôi tan thành mây khói, việc vẽ thành thử vẫn đình trệ. Khoảng ba tuần trước hạn nộp bài dự thi, tôi tự giam mình trong phòng, tâm hồn ngụp lặn trong hàng trăm bản nhạc rock – metal.
Lên đại học, tôi nghe metal nhiều hơn rock, nghe mọi thể loại, từ những thứ kinh điển nhất, bác học nhất, sâu lắng nhất cho tới những âm thanh bạo lực nhất, những ngõ cùng hẻm cụt đen tối kinh khủng nhất của thế giới metal rộng lớn. Nhưng nghe nhiều như thế, tôi vẫn không ngộ ra được thế nào là “hạnh phúc”. Không hiểu được, biết vẽ thế nào đây? Chẳng lẽ cứ phải có bạn gái mới hiểu được “hạnh phúc”? Có lẽ thằng Choác nói đúng, không tình yêu thì chẳng cái vẹo gì tồn tại trên đời hết.
Qua một tuần nhạc nhẽo, tôi vẫn chẳng vẽ được cái gì mà hạn nộp bài còn nửa tháng. Tôi quyết định quay trở lại ý tưởng ban đầu về một cô gái bé nhỏ đang hòa mình trên mảnh đất fantasy tuyệt đẹp. Tuy vậy, tôi vẽ chỉ để nộp bài đúng hạn chứ không hề cảm thấy thỏa mãn. Tôi vẽ hết sức chậm chạp, lòng trông đợi một ý tưởng nào đó bất chợt xuất hiện. Nhưng dường như bộ óc của tôi đã đi đến giới hạn.
Cuối tuần, lúc đang loay hoay vẽ, tôi nhận được cuộc gọi từ thằng Choác. Thằng hẹo oang oang:
– Này, tối nay có dạ hội ở trường… đấy! Đi không? Đi hai xe nhé, tao phải đèo đứa khác! Đi đi, ru rú ở nhà làm giè? Giè, mày cãi lời lãnh tụ à?! Đi!!!
Nghe lời rủ rê của thằng Choác, tôi tham dự dạ hội cùng nó. Số là có một cô em quen biết thằng Choác, nàng ta muốn tham dự dạ hội nhưng lại chưa có bạn trai nên nhờ thằng Choác làm tay vịn. Thằng cu to cao lại bô giai nên cô em khoái lắm, đem ra khoe cho bạn bè lác mắt chơi.
Lễ hội ở trường đại học cũng khác cấp ba nhiều. Người ta trang trí đẹp hơn, chuyên nghiệp hơn, nhìn chả khác gì những buổi dạ hội lung linh lấp lóa như trong phim. Ở đó, người ta ăn mặc đẹp hơn nhiều, ai nấy đều ra dáng người lớn. Những cô gái xinh đẹp trong bộ váy kiều diễm thu hút ánh nhìn của tôi, những anh chàng đỏm dáng trong bộ suit bóng lộn khiến tôi thêm căm ghét bọn đẹp trai (tổ sư mày Choác ạ!). Cũng có một cơ số khá đông những anh chàng như tôi, đi dự dạ hội để ngắm gái. Tất nhiên chẳng có chuyện làm quen như phim ảnh, vì hoa đẹp xứ này đều có chậu hết rồi, không dư phần cho những thằng như tôi.
Không có bạn gái mà đi dạ hội thì đúng là việc tẻ nhạt nhất đời. Ngay cả thằng Choác cũng không thể nói chuyện thoải mái với tôi. Cứ đi chục bước, nó lại bị cô em nọ lôi đi ra mắt bạn bè. Vì chấp nhận làm tay vịn nên thằng ôn chẳng thể từ chối. Tôi đành mặc nó với lũ con gái, trong lòng tính đi về. Còn hai tuần nữa để nộp bài mà tôi chửa vẽ được cái gì nên hồn. Vẽ cái gì đây? Tôi tự hỏi, chân nhẩn nha bước, bước mãi, bước mãi mà không để ý đường đi cho tới khi dẫm lên chân một cô gái. Cổ quát lên:
– Đi đứng kiểu gì thế?
Mả bà mày có va tí thôi mà kêu gào gì thế? – Tôi chửi thầm. Nhưng thấy cổ đi cùng một nhóm bạn nên tôi không cự cãi, chỉ giơ tay xin lỗi rồi chuồn thẳng. Nhưng chưa đi được bao xa, một cô gái từ nhóm bạn nọ chạy tới túm vai tôi rồi hỏi:
– Bạn gì ơi đứng lại đã!
Gặp phải chó dại rồi! – Tôi thầm than khổ. Chắc hẳn cái giày của con nhỏ kia đẹp lắm, bọn này tính bắt mình đền bù gì đây! Tôi quay lại nói:
– Xin lỗi rồi mà, còn gì nữa thế?
– Có phải bạn tên Tùng không nhỉ? – Cô gái kia hỏi.
Tôi hơi ngỡ ngàng. Cô gái trước mặt tôi có mái tóc dài nhuộm màu nâu, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, đại khái là có thể điều khiển ánh mắt của thằng đàn ông. Trong khoảnh khắc, tôi nhận ra gương mặt này có chút thân quen nhưng không thể nhớ là đã gặp ở đâu. Tôi ngờ ngợ:
– Ờ mình tên Tùng, nhưng sao bạn biết?
Cô gái ấy mỉm cười rồi đưa tay lên buộc lại tóc thành mái tóc đuôi ngựa, sau đó lấy giấy thấm chùi bớt lớp son trên môi. Không nhiều cô gái dám chùi hết son như thế sau khi đã trang điểm kỹ càng. Và rồi cô gái ngẩng mặt lên nhìn tôi:
– Nhận ra chưa? Sao Tùng hay quên thế?
Ngay lúc đó, đôi tai tôi chẳng còn nghe thấy tiếng nhạc xập xình phía trên sân khấu nữa. Những dòng hồi ức về mùa đông tưởng chừng đã biến mất nay lại sống dậy trong tôi. Một lần nữa, tôi lại trở thành một cậu bé khờ dại năm nào. Chúng tôi đã nói chuyện lâu, rất lâu. Tôi nói, tôi cười, tôi trở lại là chính tôi, không phải thằng vẹo hôm gặp gỡ cô nàng tên Trang nữa.
Tối hôm đó, tôi trở về nhà với nụ cười tủm tỉm luôn thường trực trên môi. Tôi không vẽ ngay mà ngẩn người trên ghế, thoáng chốc lại tự cười, thoáng chốc lại phóng mắt ra ngoài cửa sổ. Sau nhiều năm, người ta xây nhà cao tầng chi chít, bầu trời trước mắt tôi đã bé hơn nhiều. Nhưng chẳng hề chi, bầu trời tháng 7 năm ấy mới đẹp làm sao. Kệ mẹ luôn mấy con muỗi thi thoảng chích vào đùi. Đốt thoải mái đi chúng mày, tao đang vui! – Nếu bọn muỗi hiểu tiếng người, tôi sẽ nói với chúng như vậy.
Tự cười một hồi, tôi mở giấy bút rồi vẽ tranh – một bức tranh mới hoàn toàn. Tôi lại mở máy tính, lục lọi kho nhạc rồi nhấp vào folder mang tên “Alcest” và tìm bài “Ciel Errant – Lang thang giữa bầu trời”. Người ta gán cho ban nhạc Alcest chơi theo dòng black metal – thứ nhạc tăm tối rợn tóc gáy. Không, tôi không nghĩ thế. Ờ thì họ dùng kỹ thuật tremolo picking thật đấy, ờ thì họ vặn treble của amply lên cao đấy, nhưng tôi chẳng thấy sự tăm tối nào hết. Với tôi, đó là thứ âm nhạc đưa tôi về tuổi thơ. Và trên mặt giấy trắng tinh, tôi bắt đầu vẽ một cô gái bé nhỏ.
“Là Linh, Hoa Ngọc Linh đây, còn nhớ không?”.
“Thật à? Sao khác thế? Nhìn không ra luôn!”.
Tôi vẽ một cậu bé đang nắm tay cô bé, cả hai đang bước trên một cây cầu đá. Cây cầu ấy đã cũ, những khối đá đã nứt vỡ như ký ức không còn rõ ràng, nhưng cây cầu lại vững chắc hơn bao giờ hết, bởi ký ức theo ta suốt cuộc đời, mãi mãi không thể quên.
“Tùng còn nghe rock nữa không? Biết band nào hay không, giới thiệu cho mình?”.
“Có chứ, sao không? Cơ mà cô trốn kỹ quá, tôi không tìm ra!”.
“Mình có để lại địa chỉ Yahoo và số di động, tại Tùng không để ý đấy chứ!”.
Phía dưới cây cầu đá nọ, tôi vẽ ra một vùng thảo nguyên xanh rì. Ở nơi ấy, những bông hoa đủ mọi hình thù chen nhau đua sắc, những cây cổ thụ cao ngất xòe bóng che mát một thời tuổi trẻ. Đó là vùng đất cổ tích, nơi chỉ dành cho những đứa trẻ vui đùa, nơi mà mọi chuyện bắt đầu.
“Thế cô có người yêu chưa?”.
“Chưa! Yêu đương gì chứ? Tìm mãi không ra!”.
“Thật chứ?”.
“Thật!”.
Cây cầu đá ấy dẫn thẳng lên bầu trời xa xôi, ở nơi ấy là những tầng mây muôn hình vạn trạng, những ánh sao đêm đón chờ cô bé và cậu bé nọ, như đón chờ câu chuyện tuổi thơ xa xôi thuở nào trở thành hiện thực. Trong nét vẽ, trong tiếng nhạc của Alcest, bỗng dưng tôi cảm thấy cay cay mắt. Đùa chứ có cần thiết phải vậy không?
Bởi cuộc sống đã thay đổi nhưng hồi ức thời trẻ con vẫn không hề thay đổi. Nó hiện ra trước mắt tôi, cho tôi trở thành một cậu bé chứ không phải loại dở ông dở thằng. Chút gì đó rịn ra từ đôi mắt của tôi, nhưng nó không buồn, nó là sự hạnh phúc. Chỉ giản đơn vậy thôi. Tuổi thơ không ai giống ai, có người vui, có người buồn, nhưng tôi dám chắc một điều: những giấc mơ thời đó luôn khiến ta hạnh phúc, dù nó chưa chắc đã thành sự thật.
Mùa đông năm đó, có một cô bé đã thổi bay trái tim tôi qua những tầng mây. Tôi đã cố công tìm kiếm nhưng bất khả.
Rồi nhiều năm sau, cô bé ấy lại xuất hiện, cho tôi về với bầu trời, cho tôi tìm kiếm trái tim mình.
Bạn đã bao giờ “Ciel errant – Lang thang giữa bầu trời” chưa?
(Tôi chiêm ngưỡng bầu trời trên cao
Và tưởng như mình đang bay
Bay qua những tầng mây trùng điệp
Rồi chìm trong biển xanh vô tận).
…
Nghe tôi nhắc lại cuộc gặp gỡ đầu tiên sau nhiều năm xa cách, Linh vừa hầm hầm mặt vừa cười:
– A, hóa ra lúc ấy dám nghĩ mình là “chó dại” à? Ai là chó dại? Thích nghĩ xấu không?
Tôi cười nhăn nhở:
– Thì tại lúc ấy có biết ai đâu? Nếu mình biết là Linh thì sẽ không nghĩ thế! Thật mà! Úi, đừng đánh!
Linh cứ dứ dứ nắm đấm vào be sườn của tôi, còn tôi lại nhe nhởn cười mong em… đấm tiếp. Nghe thì hơi bệnh bệnh, nhưng đại khái khi thích ai đó, chúng ta có thể để người ấy làm đau mình. Tất nhiên, nỗi đau chỉ nằm trong giới hạn nhất định và tôi không phải loại con trai thích nếm trải những nỗi đau cùng cực. Nghe đồn các ông tác giả viết tiểu tuyết tình yêu trên truyenlol.com cũng từng bị gái phũ đau phũ đớn. Tôi không có ý định giống mấy ổng. Nhưng mà nếu Linh cứ đấm tôi kiểu này thì… đấm cả ngày cũng được! He he!
Hai đứa chúng tôi cùng tuổi hai mươi ba, đều đã đi làm, cũng có thể coi là “người lớn”. Nhưng giờ đây, trong quán café, hai đứa người lớn ấy đang trêu chọc nhau như lũ học sinh cấp ba. Chúng tôi cười nói hơi to khiến những người khác phải ngoái đầu nhìn.
Thấy thế, Linh liền cúi đầu, chỉ giữ tiếng cười trong lòng bàn tay. Tôi nhìn em, trong lòng nửa vui nửa tiếc. Vui vì em ở gần mình, tiếc vì em không thuộc về mình. “Mày cưa nó chưa?” – Bạn định hỏi vậy phỏng? Tất nhiên là tôi đã từng, họa thằng điên mới không cưa cẩm Hoa Ngọc Linh! Kết quả ra sao thì mọi người đang theo dõi câu chuyện đều biết cả. He he, phải có thất tình, đau đớn quằn quại mới ra dáng chuyện tình yêu được!
– Giờ đang hè nhỉ? Nếu là mùa đông thì tốt.
– Sao lại thế?
“Bởi vì Linh có nhớ mùa đông năm lớp 7 ấy không? Linh liệu còn nhớ cái nắm tay ấy đẹp thế nào với mình không? Linh có thể quên chứ mình không bao giờ quên được!” – Mùi mẫn chửa? He he! Yên tâm đi, chỉ là tưởng tượng thôi! Tôi không đủ can đảm để thốt ra mấy lời sến súa như vậy đâu. Tôi trả lời Linh:
– Vì Linh sẽ đan khăn tặng mình, đúng không?
Linh mỉm cười, gò má hơi ửng hồng. Nó không giống đôi má đỏ dễ thương của cô bé Châu năm xưa, nhưng cũng đủ khiến tôi xao lòng. Nhớ lại thời học đại học, rất, rất hiếm khi em tỏ vẻ đáng yêu đó trước mặt tôi.
– Tại sao hồi ấy Linh lại bảo là tặng cho người khác? Sao không nói là tặng mình?
Linh mỉm cười không đáp. Em vẫn thế, vẫn bí ẩn, vẫn khó hiểu, như một bản nhạc progressive rock vậy. Nhiều năm qua, tôi vẫn chẳng thể hiểu được em.