Truyện Sex Tình mãi xanh – Tác giả Hoài Cổ

Phần 28

Một thời gian sau…
Tôi bây giờ đã có một vị trí nhất định trong công ty, những ngày không em là những ngày tôi dành hết tâm trí cho công việc, ngoảnh đi ngoảnh lại đã 3 năm trôi qua. Một ngày cuối thu, tôi nhận được một cuộc điện thoại:

– A lô, đây có phải số anh T không ah?

– Vâng tôi T nghe đây.

– Anh có nhận ra em không?

Tôi nghe giọng ngờ ngợ nhưng không nghĩ là em gọi, không chắc chắn nên tôi hỏi lại:

– Ai đấy nhỉ?

– Chắc là quên em rồi, em Ngọc đây.

Tôi quá bất ngờ, tim lại đập thình thịch như cái hồi mới quen em.

– N ah, em khỏe không?

– Vâng em khỏe anh ah.

– Sao hôm nay lại gọi cho anh?

– Em đang ở dưới Hà Nội, em có thể gặp anh được không?

– Được được. – Tôi đồng ý không chút chần chừ.

– Vậy 7h tối hẹn anh ở cổng KS La Thành nhé…

Cả buổi chiều tôi không tập trung làm việc được, bao nhiêu ý nghĩ cứ bủa vây, em bây giờ ra sao, trông em thế nào nhỉ, có còn xinh đẹp như ngày xưa không? Tôi về sớm, cơm nước tắm rửa sạch sẽ, tôi lục tủ tìm một bộ quần áo mặc vào trông bảnh bao nhất, hồi hộp đến gặp em, tôi bây giờ như đang sống lại những ngày tháng sinh viên đầy khát khao bỏng cháy, những lần đi tán gái mà không thể nào quên.

Châm điếu thuốc tôi ngồi cổng KS đợi em, cứ nhìn chằm chằm vào cổng như xe ôm đang tìm khách, 15 phút nữa mới đến giờ hẹn, sao mà thời gian hôm nay trôi chậm quá, tôi tranh thủ hít thở điều hòa cho đỡ hồi hộp, mấy năm rồi không có cảm giác này, khó thở quá.

Rồi em cũng đi ra, kia là em của ngày xưa mà không phải, em bây giờ đã béo hơn, tóc búi cao gọn gẽ, gương mặt em vẫn tươi và đôi mắt quyến rũ như ngày nào. Em đứng cổng nhìn quanh, tôi mải ngắm em miệng ú ớ không nói lên câu:

– Ngọc…

Thấy tôi gọi em như khẽ reo lên rồi bước lại, dáng xưa đây rồi nhưng không thuộc về tôi nữa, trông em rạng rỡ mặn mà, đúng là gái một con. Em cũng sững người nhìn tôi hồi lâu rồi hỏi:

– Anh đợi em lâu chưa?

Tôi vẫn mải ngắm em không nói lên lời, trong họng cứ nghẹn nghẹn cái gì khó tả, em cười rồi hỏi tiếp:

– Anh nhìn gì mà ghê thế, trong em già lắm ah?

– Không, em vẫn đẹp như ngày xưa, anh bất ngờ quá…

– Thật không? Vẫn cái tật nịnh không bỏ được hả.

Rồi em lại mỉm cười, khuôn mặt rạng rỡ, tôi thấy nhẹ nhõm trong lòng lắm, thấy em hạnh phúc vui cười là tôi vui, tôi chỉ sợ cuộc sống của em không hạnh phúc, tôi sẽ ân hận suốt đời.

– Anh định đứng ở đây mãi thế này sao?

Câu hỏi của em làm tôi chợt tỉnh, gặp lại em mà tôi cứ u u mê mê, nhiều lúc không tin là sự thật, trong tôi vẫn chưa nguôi ngoai dư âm của mối tình tan vỡ.

– À… ừ, thế đi đâu bây giờ em?

– Anh cho em đi loanh quanh mấy chỗ gần đây đi, lâu rồi em không về Hà Nội rồi.

Đợt này em về Hà Nội tham gia hội thảo 2 ngày, tối nay nghỉ lại KS cùng với đoàn, mai xong việc là về luôn. Tôi chẳng biết đưa em đi đâu bây giờ, chẳng lẽ đưa vào nhà nghỉ, nếu là tôi của hiện tại thì có lẽ tôi sẽ làm điều đó (học hỏi kinh nghiệm các bro trong truyenlol.com mà), nhưng ngày đó tôi vẫn sợ, sợ anh công an chồng em, anh ý có súng bùm 1 cái… thôi xong rồi Cổ ơi, từ nay không có thằng em đời Cổ xuống dốc.

Đưa em đi lòng vòng qua các con phố quen, lâu rồi mới có lại được cảm giác này, mùi hoa sữa đặc trưng của Hà Nội, thoang thoảng bay theo những cơn gió heo may, em ngay đây mà sao xa cách quá.

Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn.

Em xích gần thêm một chút, anh hờn.

Em ngoan ngoãn lại gần thêm chút nữa.

Đã có những ngại ngần bẽn lẽn, như những lần đầu tiên ngượng nghịu lắm tay nhau, bàn tay tôi và em tìm đến nhau lúc nào chẳng biết, tôi kéo tay em về gần hơn phía trước, em ngồi sát vào tôi hơn, tôi cảm nhận hương thơm quen thuộc phả ra từ em, có chút gì rất khác, có lẽ là mùi hương xa cách. Một tay tôi lái xe thật chậm, một tay nắm lấy bàn tay em, hai đứa cứ thế lặng im chẳng nói gì.

Tôi qua phố Kim Mã, vòng lên Phan Đình Phùng rồi lại vòng về đường Thanh Niên, em ngồi sát vào tôi từ lúc nào, mặt áp vào lưng tôi, tôi cảm nhận có những giọt nước mắt em nóng bỏng chảy vào vai áo.

– Em khóc đấy ah?

– Không…

– Sao phải khóc, gặp nhau thì phải vui chứ.

– Em thương anh…

Tôi đưa em đi ăn kem hồ Tây, em ngồi ghế đá đợi tôi chạy sang đường mua kem về cho em.

– Ngon không em? – Tôi hỏi.

– Ngon lắm anh ạ, trời se se lạnh ăn mới thích.

– Em ăn đi, anh cầm que này để dành tí em ăn luôn.

– Sao anh không ăn?

– Anh không thích ăn kem.

– Sao thế anh, ngày trước anh vẫn ăn mà.

– Bây giờ ăn kem không còn cảm giác nữa.

– Thế là sao hả anh?

– Trong lòng anh giá băng rồi…

Tôi nói rồi nhìn xa xăm ra ngoài hồ, gió thổi vào se se lạnh, em nghẹn ngào:

– Anh… anh nói thế em buồn lắm…

– Anh là người hoài cổ mà… suốt đời hoài cổ…

Em lặng người, đôi mắt em ngấn lệ, em quay mặt đi để giấu tôi những giọt nước mắt đang rơi xuống. Em ơi, em có biết những ngày qua anh nhớ em đến thế nào không. Trong lòng anh giá băng nhưng con tim luôn thổn thức, luôn khắc khoải về em. Nhìn em khóc mà anh thương em quá, muốn ôm em vào lòng nhưng có bức tường vô hình đang chắn lại, mỗi lần em khóc là mỗi lần thằng đàn ông trong anh mềm yếu…

Tôi muốn em luôn nở nụ cười, khi đó em mới chính là em, xinh đẹp và quyến rũ, tôi quay lại:

– Thôi, không nhắc chuyện xưa nữa em nhé, gặp em thế này anh vui lắm rồi, quay lại đây anh xem nào.

Em quay lại, hai mắt vẫn đỏ hoe, đôi môi vẫn mím, tôi bảo:

– Cho anh thơm em một cái nhé, băng giá trong anh sẽ tan ngay.

Em chìa má ra cho tôi thơm, trông em như một cô sinh viên năm nhất, nhí nhảnh và thơ ngây, càng sát gần em, mùi hương từ em càng nồng nàn, tôi đau tim quá.

Chụt… bức tường băng trong tôi đã vỡ tan, tôi như lơ lửng trên mây, như 1 kẻ dại khờ đang đi lạc, không biết lối về.

– Cuộc sống của em thế nào? – Bây giờ tôi mới có điều kiện hỏi em.

– Anh hỏi cuộc sống hiện tại hay quá khứ?

Ái chà, cô giáo có khác, tỉnh ghê.

– Cả hai.

– Sau đêm anh lên nhà em, em buồn lắm chỉ muốn chết, em hoang mang và mất phương hướng, anh tha lỗi cho em nhé, tình cảnh lúc đó em không làm khác được, em thương mẹ, mẹ em ốm người vì lo nghĩ nên…

– Anh hiểu mà, không sao đâu em…

– Bây giờ em có bé trai 2 tuổi rồi, yêu lắm, giống mẹ.

– Vậy hả? Chắc đẹp trai lắm nhỉ.

– Hi hi, vâng, đáng yêu lắm…

– Chồng em thế nào?

– Anh ý yêu và tôn trọng em, anh ấy là một người tốt anh ạ.

– Em nói vậy anh mừng lắm, anh chỉ sợ… À, thế có yêu em bằng anh ngày xưa không?

– Anh này, mỗi người một cách thể hiện mà, nhưng nói chung… không như anh được, công an mà anh, nguyên tắc lắm.

– Thế cũng tốt, thương vợ thương con là được rồi…

Tôi với em cùng chìm vào những suy nghĩ riêng, rồi em lại mở lời:

– Thế anh dạo này sao rồi, đã tán được cô nào chưa?

– Anh thích nói chuyện công việc thôi, không thích tán tỉnh.

– Anh này, công việc em biết rồi, anh cứ thế thì…

– Sao đâu, duyên số mà, khác đến.

– Nhưng anh cũng nên mở lòng mình, đừng mãi như thế anh nhé…

Đêm nay tôi đưa em về, mắt em sao chiếu long lanh.

Đêm nay khi em đi rồi, đường khuya riêng một mình tôi.

Đêm nay khi em đi rồi, tôi về đếm bước lẻ loi… ‘
Tôi đưa em về qua con đường Thanh Niên quen thuộc, em lại dựa đầu vào vai tôi, vòng tay ôm thật chặt, hương hoa sữa lại nồng nàn, chúng tôi như sống lại quãng thời gian còn bên nhau nồng say, vẫn con đường này, vẫn hàng cây góc phố này, tất cả đã vào dĩ vãng. Em thì thầm như lời của gió:

– Mai em về rồi, anh đừng buồn nữa nhé, anh yêu.

Chỉ lời này của em thôi mà tôi sung sướng đến điên người, tôi cầm tay em lên hôn mà không nói, đèn đường sao lại nhạt nhòa?

Tình hồng chưa phai cớ sao em lại xa.

Từng chiếc lá nhẹ rơi, đường phố vắng buồn tênh.

Người ra đi khúc biệt ly rất buồn.

… Người đã đến với em, thì mãi mãi nhớ nhau.

Dù cho bao tháng năm có trôi đi vào quên lãng.

Tình lỡ nếu cách xa thì mãi mãi nhớ nhau.

Bao câu hát chỉ yêu một người… là anh thôi’

Em ngồi sau tôi, ngân nga lời hát, thật buồn…