Truyện Sex Ký ức nhạt nhòa
Con người ta sống có thể không có tình yêu không nhỉ. Đã quen sống vậy cũng 3 năm rồi. Từng có người đến, rồi họ lại đi. Họ không thể chịu nổi cái tính hay đùa cợt và hời hợt của Tôi… Một thằng mà quen với nỗi buồn, thích sống với kỉ niệm, sống với quá khứ thì sao có thể quan tâm đến ai được? Với Tôi, hạnh phúc thuộc về thứ đã mất, thuộc về thứ mà mình không thể có được….
…
Cái gì là tan vỡ, là gục ngã… cái gì có thể khiến con người ta quay ngoắt với những gì mà người ta vẫn con đó là đúng. Từng là điều mà người ta tin… vậy mà tại sao ? Một cú sốc ghê ghớm, hay đó chỉ là vấp ngã bé như con muỗi trong cuộc đời. Chỉ vì lòng tự trọng của 1 thằng mới 15 tuổi đang có phải dựa vào bấu víu vào… để rồi nó thay đổi. Nó không còn bao giờ tin vào những điều tốt đẹp mà nó đã từng đọc trong sách, không còn tin vào bất cứ thuyết giáo, đạo lí nào. Rằng ở hiền sẽ gặp lành, rằng cố gắng sẽ được đền đáp, rằng cuộc sống không bất công với bất cứ ai… và, rằng thì là nó đã thua cuộc, đã bại trận.
Tại sao lại như vậy? Hiển nhiên thất bại kia không thể làm nó gục ngã đau đớn đến nỗi thằng bé ấy không thể đứng dậy được. Trượt vì học Ngu nên Trượt, đơn giản thế thôi, trách được ai… Nó đã từng nghĩ vậy. Nhưng Nó gục ngã bởi nó đã thấy một sự thật khác, sự thật đằng sau mọi chuyện…
Tôi thi trường kia… về đào tạo có tiếng chắc chỉ đứng sau trường Chuyên Tỉnh. Điểm á khoa… nhưng Tôi cũng không vui nổi. Ngày ra xem danh sách xếp lớp, Tôi cũng chẳng đến nỗi hoảng hốt khi không có tên mình trong danh sách. Có lẽ cái nỗi buồn đã chiếm trọn trong tâm trí rồi. Trước đó Bố Tôi đã nộp đơn cho Tôi vào học hệ lớp thường của trường Chuyên. Lớp chúng tôi gọi là Lớp Nhô, nôm na là hệ ngoài ngân sách. Không được học bổng, phải đóng học phí… Tôi có 2 lựa chọn, một là học ở đây, hoặc là rút hồ sơ sang trường kia. Vì dù sao mình cũng đã trượt rồi. Gia đình động viên mãi, tôi mới quyết định, đúng hơn là miễn cưỡng sang học Lớp Nhô… Có lẽ đây cũng là quyết định sai lầm của Tôi.
Ngày nhập trường, cảm giác lạc lõng. Một phần vì chưa quen trường mới, một phần vì mình nghĩ thua thiệt người khác. Nhất là nhìn thấy các bạn cũ, chúng nó xúng xính áo quần, tươi cười nhập trường… còn lại mình Tôi. Đó cũng chỉ là cảm giác bình thường mà thôi… Nhưng kìa thử nhìn xem : con bảo vệ còn có suất vào lớp chuyên, cũng học bổng như ai. Tôi có gặp lại mấy thằng mà mình biết chắc nó học như thế nào, vậy mà nó vẫn đỗ đó, lại đỗ lớp mà tôi đã hỏng thi… Tự trấn an mình rằng : Nhỡ đâu nó ôn luyện tốt, thi lại may mắn trúng tủ thì sao. Việc gì cứ phải ghen ăn tức ở với nó…
Công bằng là gì nhỉ? Có phải nó áp dụng cho tất mọi người. Hay Công Lý là gì ? Nó có phải là khái niệm về Nhân Quả mà bất cứ ai cũng phải chịu không ? Có lẽ cái suy nghĩ về cái gọi là công bằng là những điều Tôi đã lấy trong vô vàn những cuốn sách đã từng đọc. Tôi luôn nghĩ rằng nó có ở bất cứ đâu.
Hồi cấp 1, tôi còn nhớ, chắc kể lại vẫn xấu hổ : thằng bạn gần nhà gọi sang chơi, thấy mấy thằng hút thuốc… Tôi với trọng trách là lớp trưởng đã mang ra tận lớp tố cáo với Cô giáo. Rồi cái lần hồi lớp 9, thằng bạn gần nhà được điểm 10 khi trả bài Hóa 1 tiết. Tôi được có 8 trong khi bài tôi trình bày ngắn gọn, sạch sẽ và đủ hơn. Lấy bài lên tận bàn cô hỏi, bà ấy chỉ cười rồi xoa đầu tôi…
Nghĩ ra thì… Ồ! Chỉ vì thằng kia nó học thêm nhà bà ấy. Còn Tôi thì đến năm lớp 9 mới đi học duy nhất có 4 tháng môn Toán. Lần đó Tôi vẫn nhớ cái cảm giác tắc nghẹn ở cổ không nói lên lời, phải chạy ngay ra vườn cây phía sau dẫy nhà 2 tầng của trường mà xả cơn tức và giấu đi những giọt nước mắt.
Rồi cái cảnh mà Tôi từng mường tượng cũng đã diễn ra. Lớp tôi học ở tầng 2, còn các lớp chuyên thì từ tầng 3 trở đi. Đan xen cái cảm giác thua thiệt là những cái nhìn mà Tôi biết đó là sự khinh khỉnh, coi thường thật sự… Lớp Tôi là lớp mà nếu như học sinh ở các lớp chuyên nếu xét học lực 1 kì không đủ sẽ bị chuyển xuống. Và sao nhỉ, được 3 tháng, tôi đã thấy những thằng, những đứa mà mình biết là nó dốt, nó vẫn đỗ Chuyên và bây giờ nó bị xuống lớp Tôi… Có lẽ càng ngày Tôi càng nhận ra đằng sau sự thật việc tuyển sinh là gì. Đó là sẽ có khoảng 30-40% xuất ngoại giao dành cho con em các vị có quan hệ, có tiền… Chuyên Tỉnh ư? Đến con bảo vệ còn có xuất thì những râu ria đi sau của các vị trong rồi ngoài trường có thể kể hết không ?
Đó, cũng chỉ là lẽ đời. Phải, lẽ đương nhiên thôi mà. Cái cuộc sống trước đây và bây giờ thì lúc nào chả cần tiền và quan hệ, có chăng nó ít hay nhiều, nó lộ hẳn ra hay nó biến tướng ở 1 dạng nào đó mà thôi.. Nhưng bởi vì nó xẩy ra với 1 thằng như Tôi. Nhận ra cái sự thực phũ phàng đó, tôi suy sụp, tôi chán nản. Rất lâu sau này, chị hai mới nhận định ( bà ấy học sư phạm ) rằng đó là cú sốc tâm lí ở tuổi dậy thì. Nếu không quan tâm đúng cách, nó sẽ đi theo những chiều hướng xấu thế nào thì có trời mới biết hết được. Có lẽ trong câu chuyện này Tôi đã rất nhiều lần nói đến cái cụm từ : Thằng nhóc 15 tuổi. 1 thằng trẻ con mới lớn, có lẽ nó đã suy nghĩ quá xa, quá sâu về cái thất bại của nó. Nó luôn tự so sánh, mổ xẻ cái lỗi lầm – mà đáng lẽ ra nó phải coi là 1 chuyện nho nhỏ trong cuộc sống. Nó lắm lúc ở trên cao quá, nó tự mãn quá ? Nên khi rớt xuống cái bịch, không phanh. không ai hiểu, cũng như chẳng ai đưa 1 bàn tay ra đỡ…
Và cuối cùng… cuối cùng thì tất cả những gì tôi từng nghĩ là đẹp đẽ cũng đã kết thúc. 15 tuổi, thảng thốt nhận ra cuộc sống này không giống trong sách, không giống trong những câu văn tôi đã học, những triết lí về sự hoàn hảo. Bất giác nhận ra rằng : không phải cứ người tốt rồi sẽ luôn gặp điều tốt, càng không có 1 thứ gọi là CÔNG LÝ CÔNG BẰNG CHO TẤT CẢ…
Vậy còn Em thì sao, còn những lời hứa giữa Em và Tôi. Còn những hoài niệm khi trước thì sao ?……